Monday, June 22, 2009

Enjoy your life

Đã lâu rồi không viết blog. Cảm xúc, ý tưởng nó không có được thống nhất. Trong người lúc nào cũng có những đợt sóng ngầm, vươn lên rồi lại cụp xuống. Từng ngày trôi, dường như đã quên blog là cái chi chi.
Đôi lúc tự hỏi: viết blog để làm gì, cho người ta đọc hay mình đọc. Thường thì viết blog khi buồn, nhớ, cần giải toả, cần chia sẻ. Có lẽ vì thế mà mình đổi tên thành soFree (quá rảnh), và chủ đề của những bài viết chỉ tập trung quanh nội tâm bản thân. Thật sự, khi viết, một số thông tin được giấu đi hay trừu tượng hoá lên. Tâm trạng thật phức tạp, vừa muốn mọi người chia sẻ, vừa co cụm trong ốc đảo tự thân. Nhưng blog lại là cái nơi ít đáng tin cậy. Yahoo mà hú hồi còi kết thúc cuộc đời của nó, những bài viết với biết bao tâm huyết chắc chỉ có nước đi núi. Tâm lý này làm cho "rêu xanh phủ đầy" cái blog, thế là một thời gian dài bỏ xó nó qua một bên.
11/01/09, nhớ mãi cái ngày này. Cuộc sống đổi thay từng ngày, ai dám bảo có gì mà không biến đổi.
Em gái sắp lấy chồng lại rủ đi uống cafe. OK, lâu rồi cũng chưa gặp lại em nó. Sau một năm, trông em đã trưởng thành, chín chắn hơn. Nghe em nói chuyện lấy chồng mà mình tỉnh queo, không biết nên buồn hay zui, chỉ biết chúc em hạnh phúc. Tuổi em còn khá trẻ, lấy chồng sớm, cuộc sống trước mắt sẽ không đơn giản chút nào. Cố lên em gái!
"Tiễn em lên đường", quay về với cái máy tính. Cái paper sắp tới sao mà khó nhai đến thế, dự tính đêm nay sẽ xử nó ra trò...
.... Đây đúng là cái đêm can đảm nhất đời mình (tính tới thời điểm này)....
Cả đêm mất ngủ, một phần vì đói bụng. Quái lạ, không lẽ tốn nhiều calo đến thế cho cuộc chat 4 tiếng đồng hồ. Nói chung, nhờ vậy buổi gác thi sáng sớm hôm sau mình đã không cần đến đồng hồ báo thức. Cả ngày hôm sau dật dờ, tối đó nằm quay đơ đến 5h sáng hôm sau...
Cuộc sống trở lại bình thường.
[Nguồn: blog 360 Yahoo, hongvnc]

No comments: